Tôi như người chết đi sống lại, ôm con khóc nức nở, cúi đầu cảm ơn anh và mọi người.
Tôi là người sống hướng nội nên không thích quan hệ xã giao, đặc biệt là với hàng xóm. Khi chuyển đến chung cư mới mua, tôi không có ý định kết giao với ai. Tôi muốn sống thảnh thơi, tự do tự tại, chỉ quan tâm tới gia đình mình.
Thế nhưng, một việc xảy ra đã khiến tôi thay đổi hoàn toàn. Hôm đó là ngày cuối tuần, tôi ở nhà trông con, tranh thủ nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa.
Trong lúc đang hì hụi nấu đồ ăn ở bếp, con tôi chạy loanh quanh rồi líu lo bảo mẹ lấy giúp con quả vải. Vừa thấy con chạy nhảy vui vẻ, quay lại tôi đã thấy con nấc nghẹn, mặt đỏ tía tai.
Ảnh minh họa: P.X
Tôi chạy tới xem con làm sao, thì phát hiện con nuốt phải hạt vải, nghẹn ở cổ. Con tôi nước mắt giàn giụa cầu cứu mẹ.
Tôi sợ hãi vô cùng, vừa khóc vừa gào thét: "Con đừng làm mẹ sợ. Mẹ xin con"... Rồi tôi một tay đỡ sấp con xuống, một tay vỗ mạnh vào lưng. Nhưng vì không có kinh nghiệm, lại xử lý trong lúc run sợ, tôi đã không làm được.
Tôi mở tung cửa, gào thét: "Các anh chị ơi, cứu con em với"... Rất nhanh nhiều người chạy tới. Một anh nhận là bác sỹ bảo mọi người lùi ra cho con có khoảng không để thở, sau đó anh ôm chặt con từ phía sau, lấy hết sức ấn vào thượng vị.
Chỉ một thao tác rất đơn giản của anh, hạt vải trong họng con đã phụt ra. Tôi như người chết đi sống lại, ôm con khóc nức nở, cúi đầu cảm ơn anh và mọi người.
Những người hàng xóm xa lạ đó đã động viên mẹ con tôi: "Không sao rồi em. Đừng lo lắng nữa nhé", "Lần sau cẩn thận hơn với con là được, hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau, có việc gì cứ gọi bọn chị"...
Tối hôm đó, anh bác sỹ hàng xóm lại sang thăm khám cho con. Hàng xóm người mua cho con dây sữa, người gửi cho con ít hoa quả và chúc con mau bình phục. Tự nhiên, nước mắt tôi cứ thế tuôn trào vì xúc động.
Vài hôm sau, tôi pha ấm trà to, mua ít bánh trái và mời những người hàng xóm sang cảm ơn. Tôi cũng chia sẻ những tâm tư, suy nghĩ của mình bấy lâu và cảm ơn các anh chị đã giúp đỡ, động viên gia đình chúng tôi trong lúc hoạn nạn.
Cũng kể từ đó, tôi bắt đầu thay đổi thế giới quan của mình, luôn nhìn nhận tích cực mọi thứ, sẵn sàng giao lưu với những người mới.
Tôi có thêm những người hàng xóm tốt bụng, giờ họ như những người anh, người chị thân thiết của gia đình tôi, không chỉ chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn mà cả những kiến thức trong công việc, nuôi dạy con cái.
Tôi cảm thấy may mắn và thực sự biết ơn những người sống quanh mình. Tôi biết ơn anh bác sỹ tốt bụng đã cứu sống con tôi. Những ân tình này, tôi sẽ luôn trân trọng và cố gắng sống thật tốt để báo đáp tấm lòng của mọi người.
Theo PV/VietNamNetSự kiện: TIN TỨC ĐỜI SỐNG